Hoa nở không người

Admin
TP - Tết tôi có một nhu cầu không cưỡng được là về quê. Về suốt Tết. Ngay cả khi bố mẹ đều đã khuất bóng.

Thành thử đã gần 15 năm nay, cứ sau Giao thừa khoảng một tiếng, một tiếng rưỡi đồng hồ, tôi lại ngồi vào sau tay lái, phi cuốc xe Thanh Hoá – Hà Nội khoảng 150-170 cây số ra cơ quan thắp hương trên bàn thờ cơ quan và bàn thờ ở chính nhà mình ở Thủ đô.

Thực ra vài ba năm đầu thì cỡ ba bốn giờ chiều 30 Tết tôi đã đi. Những năm đó, người ta nghỉ ăn Tết sớm, đường đã khá vắng, khác bây giờ, khắp nơi vẫn cứ sôi sùng sục lên trong cái ngày năm cùng tháng tận. Tôi đi và thỉnh thoảng ngạc nhiên như thấy đây đó vẫn có người lẻ bóng lúi húi trên đồng. Hay qua một thành phố ven đường Một thấy cuối ngày 30 mà công an vẫn tích cực đi hốt các xe máy vi phạm chở đầy cả ô tô. Rồi qua trạm thu phí thì đã tối hẳn, đùa các em gái trực ở đó không nghỉ à em, siêng và tận thu thế này thì tiền để đâu cho hết… Có khi cao hứng cũng lì xì em gái thu vé vài chục nghìn.

Hoa nở không người  ảnh 1

Minh họa: Vũ Xuân Tiến.

Được vài Tết, thấy mình không được hưởng bữa cơm tất niên, vắng nhà trong cái đêm trừ tịch, trước giao thừa không được đứng trước bàn thờ tổ tiên lên hương khấn vái, không được ở bên bố mẹ (khi ông bà còn sống), vợ con, anh chị em, các cháu trong giây phút nâng ly rượu giao thừa, rút bao lì xì tặng người trên người dưới, rồi ra đầu hiên lắng hơi xuân xao xuyến khắp nơi… thì thiệt thòi quá nên tôi chuyển sang chế độ đi đêm rạng sáng là như vậy.

Đó là một cuốc xe không dễ dàng vì một mình một xe mệt rũ trên đường sau một ngày 30 Tết thường hoạt động liên tục cả ngày, không được nghỉ ngơi. Thường ngày cuối cùng của năm Âm lịch đó tôi dành để hoàn tất việc chúc Tết các bậc bề trên ở các quê. Buổi tối thường đưa các con đến một trung tâm bảo trợ xã hội để thăm, tặng quà và mừng tuổi cho các cụ già và em nhỏ ở đấy. Vậy nên sau giao thừa thì cũng là lúc thực sự oải. Nhưng vẫn phải lên đường. Đầu và mi mắt đều nặng. Thỉnh thoảng lại phải dừng xe hít thở, vươn vai cho tỉnh táo lại, nhiều khi phải vả cả nước lạnh vào mặt. Nhưng cũng chỉ được vài ba chục cây số thì cái đầu và mi mắt lại trĩu xuống. Có khi phải dừng lại ngủ mươi mười lăm phút.

Ấy nhưng có cái rất hay là khi muốn có thể dừng xe bước xuống ở những đoạn không có hoặc hoặc xa xóm, xa làng, không thấy ánh đèn hoặc có thì cũng thảng hoặc, le lói như đóm đóm đực. Tôi một mình cô độc xuống xe đưa mắt nhìn màn đêm tối thẫm, nghe tiếng giun dế, ếch nhái, sâu bọ… không biết có biết Xuân đã sang không nhưng vẫn đang hoà giọng tấu lên bài ca muôn thuở, ngẩng nhìn trời không trăng sao của ngày cuối đã chuyển sang ngày đầu năm, thấy may mắn là một kẻ quanh năm cúi mặt xuống bàn giấy, ít khi ngẩng đầu lên trời để thấy một đám mây trôi giờ lại được hưởng trọn cái khí xuân giữa trời đất khôi nguyên ở thời khắc chuyển giao thế này. Đó là một cảm giác hạnh phúc và thấy mình còn hơn nhiều người.

Nhưng đó là chuyện dăm bảy trước chứ giờ thì cơ hội đứng trong màn đêm tịch mịch như thế ít hơn nhiều vì hai ba giờ sáng ngày Một Tết, xe vẫn bật đèn pha cháy rực chạy rầm rập trên đường. Hình như tất cả đều đi với mục đích như tôi hoặc đang tới các đền, chùa miếu mạo để xin lộc đầu năm.

Vài năm nay, vợ tôi đã lái xe đường dài thành thạo thì hai vợ chồng cùng đi, mệt thì thay nhau lái thành ra rất đỡ, khác hẳn những năm mình phải độc hành.

Tết năm Giáp Thìn 2024 cũng vậy, đúng 1 giờ 30 sáng ngày Một Tết, hai vợ chồng lại lên đường, có con gái út mới 10 tuổi đi cùng vì tuổi hợp để xông đất.

Nhưng khác mọi năm, năm nay mình đau chân, cả ngày 30 Tết nghỉ ngơi thuốc thang khẩn cấp, đến sau Giao thừa thì không những vẫn lái ngọt được mà còn vô cùng tỉnh táo. Cuốc xe Thanh Hoá – Hà Nội nhẹ như không, chả cần thay lái, đúng 3 rưỡi sáng dừng trước cửa chung cư, sau đó lên cơ quan (quy trình ngược so với mọi năm khi làm xong ở cơ quan mới về nhà).

Xong việc hương khói cả hai nơi đã 6 giờ sáng. Ra chăm sóc cây hoa ở hai ban công. Qua một đợt chuẩn bị Tết dài cả tháng, việc công, việc tư bận ngập đầu không chăm sóc ngó ngàng gì đến cây, hoa, hôm về quê cũng có cây bị quên tưới, ngọn đã héo. Thôi thì đầu xuân năm mới làm cho kỹ, tỉa cành những cây đã cỗi, trồng lại một số cây có thể trồng theo lối bẻ cành giâm lại.

Thấy tiếc với hệ cây hoa của mình Tết này. Năm nay mình có nhiều hoa đẹp nhưng chúng đã nở rực khi mà không ai có mặt.

Ở cơ quan, cây mai đỏ nhỏ mà mấy em, mấy cháu văn phòng mua đặt vào phòng cho đã bung nở. Những bông hoa to gần bằng những đoá hường quế. Ở nhà, cây mai người quen vợ gửi tặng nở thành một quầng vàng rực. Cành đào bạch Lạng Sơn được một bác sĩ ở Bệnh viện Bạch Mai cho, hoa trắng, đóa to, cánh dày rất đẹp cũng đã mãn khai. Hai chậu lan, một do một MC quen biết gửi, một do đứa cháu ruột tặng cũng đã nở gần như hết nụ.

Ngoài ban công, cây hoa hải đường anh em một ban ở cơ quan tặng mấy năm trước năm ngoái bị rệp chết đến nửa số cành, đành cưa đi trông như thương binh nhưng năm nay vẫn ra một số búp hoa, một số đã nở thành đoá. Cây chanh hoa vốn dày trắng như hoa mận nay cũng đã rụng gần hết, để lại những quả nhỏ xíu như những mắt cá màu xanh. Hai cây hồng hoa xanh (cánh hoa xanh như màu lá) cô em Hoàng Hằng học dưới một năm từ thời đại học cất công đi từ nhà ở Trung Hoà - Nhân Chính lên tận chợ Ngọc Hà mua cho đang nở nhiều hoa. Đặc biệt là một người ở Hà Tây không thể gọi là quen, chỉ biết thôi, gửi tặng hai khóm lúa, và giờ lúa cũng chín trong phòng khách nhà tôi.

Cứ nghĩ về mấy ngày qua, khi cả nhà mình về quê, hoa nở không người, lại thấy có gì như xót tiếc.

Tôi thực là người hay xót tiếc vớ vẩn. Đôi khi tôi cứ tiếc là loài người mới tồn tại vài chục vạn năm, biết thưởng ngoạn những cái đẹp như hoa mùa xuân, những cái ngon như quả ngọt mùa hè còn ngắn hơn nữa, vậy thì bao nhiêu hoa trái từng nở, chín rồi tàn rụng cả tỷ năm ấy thật là phí của giời.

Tiếc thì tiếc thật đấy nhưng lại vẫn phải lo về quê hưởng Tết. Ngủ 4 tiếng đồng hồ, một rưỡi chiều ngày Một Tết lại lên đường về quê. Đến chiều 4 Tết này mới ra lại Hà Nội, không biết những cây hoa của mình sẽ như thế nào?!